web analytics

Phải lòng hương bưởi tháng Giêng 20/02/2019

(KDTT) – Những ngày đất trời vào xuân, mưa bụi giăng giăng quyện với chút hơi sương se lạnh, khoảng không gian trước mắt lúc nào cũng mờ ảo, thực thực, hư hư.

Những hạt mưa bụi có khi phải căng đôi mắt mới có thể trông thấy, phất phơ bay, đậu hờ lên mái tóc, lắc rắc trên vạt áo, trên bả vai. Hương xuân dịu ngọt mang theo hương bưởi quê nhà quyện vào nhau mê hoặc. Một năm mới lại sang, tháng Giêng bắt đầu chưa khi nào ngọt ngào như lúc bưởi trổ bông. Nhắm mắt lại, mặc cho mưa bụi giăng mắc trên bờ mi, mái tóc, hít căng tràn lồng ngực hương quê ấy khiến lòng xốn xang.

Cứ mỗi dịp xuân về, vườn bưởi ở nhà bắt đầu bung nhụy trổ bông, rồi nở rộ khi cơn mưa đầu rớt hạt. Năm nay nhiều nắng ấm, hoa bưởi càng thêm sai, trắng một góc vườn, những chùm hoa nhỏ xinh tỏa hương ngan ngát gọi mời, dẫn dụ đàn ong bướm dập dìu tìm mật. Cả khu vườn nhỏ như đang diễn ra một bữa tiệc mùa xuân đầy hoan ca và trìu mến. Mật ngọt, hoa thơm, chồi non mơn mởn lôi cuốn đàn chim xa thương nhớ trở về ríu rít ca. Nhà tôi có hai vườn bưởi trồng hai bên, giữa là con đường chính dẫn vào làng. Người dân đi học, đi làm, đi chợ đều đi qua con đường ấy. Hẳn là ai cũng bị níu giữ bước chân khi qua đây bởi hương bưởi lưu luyến, vấn vương. Mùa xuân là thời khắc để tận hưởng những điều tuyệt vời nhất của thiên nhiên như khúc hòa ca rộn ràng mừng năm mới. Mấy ngày nay, trời nhiều mưa bụi, đó hẳn là “đặc sản” cho cây cối tốt tươi, đơm hoa, kết trái, đọng lại trên những cánh hoa trắng muốt, những chồi non mơn mởn ướt đẫm hương.

Ảnh minh họa

Rồi khi hoa bưởi rụng rơi trắng lối đi, nó vẫn có sức lôi cuốn mãnh liệt. Tôi nhặt nhạnh những bông hoa còn tươi mới, gói ghém cẩn thận trong chiếc khăn vuông, để đầu giường, đút trong túi áo, cài lên tóc. Nơi nào chốn nào nơi miền quê ấy cũng giăng mắc hương bưởi khắp nẻo đường về. Một màu trắng tinh khôi, hương hoa thuần khiết. Từ lúc nào tôi phải lòng hoa bưởi tháng Giêng.

Năm nay được mùa, hoa mọc thành từng chùm to, chùm nhỏ. Tết đến, mẹ hái vài chùm cho vào hai đĩa nhỏ kính cẩn đặt lên ban thờ. Tết trong nhà cũng nhiều hoa lắm, nhưng năm nào cũng nhất định phải có hai đĩa hoa bưởi của nhà. Mẹ bảo, xưa, cụ nội cũng yêu hương bưởi lắm. Giống như tôi bây giờ. Nhặt vào từng cánh hoa bưởi, thả vào nồi nước gội đầu, tóc mềm mà lúc nào cũng đượm hương. Thứ hương sắc khiến bao chàng trai thời ấy phải dùng dằng, xao xuyến. Cũng hương bưởi ấy, giờ mẹ “giữ mùa” lại trên mái tóc của tôi, trong trẻo, thanh khiết. Cùng ở vùng quê ấy, nhưng mấy người con gái được như tôi, mẹ chăm chút cho mái tóc đen óng và quẩn quanh hương bưởi.

Rồi tháng năm trôi, mùa gối mùa vội vã đi qua. Những cây bưởi già từ hồi tôi còn bé giờ đã xù xì dấu vết thời gian. Nhưng bưởi lâu năm lại càng ngọt, còn hoa bưởi tháng Giêng thì vẫn đẹp, vẫn trong trẻo như thuở ban đầu. Chỉ có điều, cuộc sống bộn bề lo toan, có khi tôi để lạc mất hương bưởi khi ra phố thị, rồi lại chợt bắt gặp trên gánh hoa rong. Vẫn màu trắng tinh khôi ấy, vẫn đượm hương đang “chở mùa” ngang qua phố.

Theo KDPT