web analytics

Ráng chiều tháng bảy 27/07/2019

(KDTT) – Những ngày tháng bảy, cái nắng đã có phần yếu ớt, không mãnh liệt, nồng cháy như ngày mới vào hè, mây trời có lúc ngổn ngang màu bạc xốp, cuộn vào nhau tầng tầng lớp lớp bồng bềnh trôi, ứ đọng trên nền trời ẩn chứa nhiều bão dông, những áng mây trôi vô định nối tiếp nhau như không có điểm đầu và điểm kết thúc. Có cái gì đó như day dứt, cồn cào, đôi khi muốn bùng nổ như thứ ánh sáng bất chợt lóe lên xé toang cuối chân trời trong ráng chiều ảm đạm, có cái gì đó trong lòng cứ ngổn ngang như cơn mưa bão rình rập, trực chờ sau đám mây nặng nề, u tối. Dường như thiên nhiên cũng đồng cảm với lòng người khi sắp đặt một cuộc gặp gỡ giữa mây- trời- dông- bão để gợi nỗi nhớ thương vời vợi đến những anh hùng liệt sĩ năm xưa.

Lời bài hát của cố nhạc sĩ Thuận Yến vang vọng đâu đây nhưa cứa vào tâm can những người ở lại: “Có người lính mùa thu ấy ra đi từ mái tranh nghèo, có người lính, mùa xuân ấy ra đi từ đó không về…”. Ôi cái màu hoa đỏ chói chang, mãnh liệt thời khói lửa, tuổi trẻ các anh, máu đào các anh đã thấm vào đất đai dọc chiều dài đất nước, nơi đâu cũng thiêng liêng máu thịt, ôm trọn các anh vào lòng đất mẹ ngàn năm.

Trong không gian tháng bảy, cái chói chang nhường chỗ cho tiết trời oi bức, không gian nén lại như đám mây đen chưa thể kết thành mưa. Cơn dông của chiến tranh đã đi qua mấy mươi năm về trước nhưng vẫn còn đó những cơn dông trong vất vả cuộc sống đời thường. Những cơn sốt rét vẫn âm ỉ trong cơ thể bào mòn từng tế bào, từng hồng cầu. Vết thương vẫn đau nhức khi trái gió, trở trời dù không còn những cơn báo động. Vết sẹo viên đạn lạc năm nào vẫn ngày ngày hiện hữu ám ảnh không thôi, đôi chân đôi tay, con mắt có thể không còn lành lặn, nỗi đau ấy các anh mang theo suốt cuộc đời.

Các anh trở về trong vòng tay yêu thương của cộng đồng trong những mái nhà tình nghĩa. Rồi còn đó vết thương trong lòng dậy lên mỗi tháng bảy về, đến khi nào mới thôi chà xát, đay nghiến trái tim người mẹ già, người vợ, người con ở lại. Ký ức, hiện vật đời lính vẫn còn đây, đó là chiếc ba lô con cóc bạc phếch màu, lỗ chỗ vết đạn sượt qua, chiếc ca uống nước, đôi dép cao su, chiếc bi đông đựng nước uống… Tất cả đều vun lên trong ta những nỗi nhớ ấp đầy như mây khói.

Ảnh minh họa

Các anh ở lại với đất mẹ, mãi mãi sống trong độ tuổi thanh xuân, phơi phới nhất cuộc đời, mãi tự hào về lý tưởng của tuổi trẻ. Sẽ không còn bất cứ nỗi đau hay mất mát nào nữa, đau thương đã hóa hạnh phúc cho thế hệ trẻ hôm nay. Có chút gì cay cay khóe mắt. Có chút cồn cào ruột gan. Rồi lắng đọng nhuộm vào ráng chiều màu nắng ngút ngàn cuối ngày rực rỡ.

Không gian tháng bảy như nén lại rồi vỡ òa trong những cơn mưa rào đến nhanh rồi chợt tạnh. Cuối trời là sắc cầu vồng lung linh kỳ diệu. Dông bão đã qua đi, những áng mây xám lập lờ ban nãy đã trôi dạt phía chân trời xa lắm, trời lại xanh trong, ánh sáng cầu vồng là hiện thân cho những niềm hy vọng, là sự hồi sinh của bao mất mát, sau cơn mưa rào, cây cối lại tốt tươi…

Nguồn KDPT