web analytics

Góc thơ: Kỷ niệm 45 năm Ngày Giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước 01/05/2020

(KDTT) – LTS: Nhân dịp kỷ niệm 45 năm Ngày Giải phóng hoàn toàn miền Nam, thống nhất đất nước (30/4/1975 – 30/4/2020), Tòa soạn Kinh doanh & Phát triển xin trân trọng giới thiệu thi phẩm CÓ THỂ MỘT NGÀY TÔI SẼ ĐỐT TÔI và NGƯỜI MAY ÁO của hai tác giả trẻ, như một lời tri ân gửi đến những người lính một thời nơi đầu chiến tuyến, những phụ nữ tảo tần kiên gan bền chí đã làm nên hậu phương vững chắc, qua đó, thể hiện một góc nhìn riêng về chiến tranh, về tháng năm hoa lửa hào hùng, bao lớp lớp cha anh đã hy sinh vì độc lập tự do của dân tộc. 

CÓ THỂ MỘT NGÀY TÔI SẼ ĐỐT TÔI

(Nói với viên đạn nằm đâu đó trong đầu)

Có thể một ngày tôi sẽ quên tôi
Đốt cả cuốn sổ phai nhòa dần nét mực
Cả chiếc bút ngủ vùi sau bao năm thổn thức
Chắt mình giọt mực cạn khô…

Có thể một ngày…
Tôi sẽ quên hết những vần thơ
Đêm Thừa Thiên trùm chiếc chăn ùng oàng B52 và pháo biển
Dưới ánh sáng lỗ thông hơi
Một giọt chiều đổ nghiêng cánh võng
Vần thơ vẽ tôi
Quàng tuổi hai mươi vào khẩu AK
Giày vải, áo Tô Châu
Cười với em sau hàng mi cháy cằn đêm chinh chiến
Nụ cười bỏng trạm quân y dã chiến
Lọn tóc nào ngúng nguẩy ngang lưng?

Có thể một ngày…
Thời gian xúc từng xẻng cát đổ vào hố sâu như vốn đã từng
Nhưng làm sao tắt nổi những nén tâm nhang đốt đêm thâu gửi vào quá khứ
Làm sao nhòa nổi dấu nụ hôn hôn lên trang sổ
Gửi an lòng cho đồng đội cũ
Vọng mảnh đất chưa một lần thăm lại
Nơi có Tiến, có Nhường, có Hoa*
Có mái tóc phờ phạc đau nhìn giặc lê xác con thị uy khắp trong làng ngoài bãi
Có tôi tê tái quỳ vào lòng Mẹ
rưng rưng

Có thể một ngày
Tôi sẽ quên tôi…
Nhưng con chúng ta
Cháu chúng ta
Chúng sẽ nhớ bản hùng ca
Về một thời cha ông đã sống!

Nhà thơ HÀ NGỌC

Chú thích: *Tiến, Nhường, Hoa là tên của những nhân vật có thật trong câu chuyện của Anh Lính Tiến Nhân.

—————————————–

NGƯỜI MAY ÁO

Những khuôn mặt người nhầu nhĩ
Cũ kỹ như bầy kiến mùa bão giông
Bu lại khiêng chiếc áo quan thẫm đỏ
Khoác lên sự an nhiên của mẹ.

Bên hiên nhà tím đổ màu hoa khế
Mẹ bước về phía vĩnh hằng
Len lén ráng chiều hôm ấy
Bóng làng hườm cả tàn xuân

Mẹ buông sót những dòng thư nguệch ngoạc
Trải sẵn ngằn ngặt lời trối trăng
Bốn mùa chẳng gói hết một câu
Bốn mùa đàn đom đóm lạc vườn
Le lói cùng cha
Rũ rượi nghe lời giã biệt.

Chiếc áo quan mẹ mặc
Để dành góc buồng miên man đêm
Âm u đại ngàn mắt trẻ
Từ dạo nội thập tử bên gốc hồng cuối thu trơ lá
Và phục sinh giữa đêm đông trăng ướt bờ ao
Chiếc áo tưởng quên nội không kịp mặc
Nhưng mẹ thay nội, nội ơi!
Đời người chẳng thể nào xa áo
Mẹ mặc lên sự cô đơn chính tay mẹ đặt may
Cất đằng đẵng năm nghìn ngày có lẻ
Đợi hoang hoải một kiếp buồn.

Mẹ bắt đầu may áo vào cái ngày trở nắng
Khi cha đưa mẹ về làng
Trên chiếc xe bình bịch úa mèm
Lũ trẻ trong thôn dáo dác nhìn quanh
Mặt trời xuyên qua cầu vai người chiến sĩ
Xuyên qua ánh nhìn thiếu nữ ngờm ngợp sông Lô
Mẹ bỏ vào đường kim
Vệt dạ hành dang dở
Bỏ lại hơn năm mươi mùa đông khắc khoải
Bỏ lại suối tóc còn đằm những luống xanh
Cấy vào địa đàng trung du
Gặt lên thăm thẳm cánh đồng mòn
Mẹ thêu chuyến đò mái chèo mềm đáy mắt
Ruộng khát phù sa xơ xác đầy lên
Mảnh vô đề vắt ngang thời bao cấp
Lóng ngóng gom tận khổ những đốm người.

Mẹ đan ước mơ thành cọng gió mồ côi
Tan tành trên lưng cha
Chon von nỗi ân hận thật thà
Khóc tất tưởi đến trùng phiến núi
Mẹ mong một lần được nhìn thấy biển
Cha biền biệt xa chưa kịp hoàn thành
Mẹ bảo con phải sống đủ bình minh
Bình minh nhô từ bụng biển
Sống đủ hải lý mù sương
Mù sương những cánh buồm chập chờn phương hướng
Sống đủ hoàng hôn lịm nắng
Lịm kín xác đời neo lấy trinh nguyên
Nơi đó thấy bờ,
Thấy mẹ đang chờ!

Con gói đứt gãy của mẹ và của cha
Rải đều thành bản ngã hỗn mang lên sóng
Như ngàn ngực trẻ vươn khơi mộng mị
Tìm bờ lạc bến cao xanh.

Con trở về vụng dại trước nỗi buồn cha
Thấy bờ đại dương trên di ảnh mẹ
Thấy hàng cúc vẫn còn trên áo
Lay lắt đơm những nút cuối cùng.

Con ngắm tiếng thở dài của làng
Đẹp não nề bật lên từ đất
Bóng mẹ lui cui giữa những bóng đời chồng chất
Bầy kiến tha mùa, mùa chửa kịp sang.

Con dạt phiêu thay qua bao lần áo
Đêm trở mình nhớ chiếc áo mẹ may
Hong dằng dặc nổi trôi miền ký ức
Nội để dành cho mẹ, mẹ ơi!

Theo KDPT