web analytics

Nếu mùa hè này “không bố”, con ơi…! 20/05/2019

(KDTT) Con ước mơ những mùa hè vui vầy bên bố mẹ. Bố cũng phải kìm lòng khi nghe những dòng nhung nhớ, khát khao. Nhưng biết làm sao được khi có những giờ phút cả hàng trăm con người không thể thiếu bố được… Mùa hè này “không bố” con đừng giận, đừng trách… con nhé…

Bố thương con bố chẳng nói ra

Con gái ạ! Bố là người đầu tiên đón con từ tay cô hộ lý, con đỏ hỏn và khóc inh ỏi trong vòng tay vụng về, không biết để tư thế nào cho dễ nhìn của bố! Nhiều người bảo bố không nên bế trẻ sơ sinh vì sự lóng ngóng của người đàn ông chưa có kinh nghiệm dễ làm rơi đứa trẻ! Nhưng làm sao bố để rơi hòn vàng mà bố và mẹ đã nâng niu suốt hơn 9 tháng! Nhìn con ra sức gào, bố cũng rơi nước mắt vì hạnh phúc!

Càng lớn, con càng tỏ rõ mình là đứa trẻ cá tính và có phần ương ngạnh. Bố biết thừa là con giống bố “y xì đúc”hồi bé! Cũng bởi vậy mà bố lo cho con rất nhiều: con gái mà “đanh đá” quá dễ chịu nhiều thiệt thòi. Vậy là bố ra sức để “mài” bớt cái phần sắc nhọn của con. Vậy mà càng mài con lại càng cứng đầu cứng cổ! Mới 2, 3 tuổi con đã vung vẩy, “xù lông” mỗi lần bị trách mắng. Nhìn cảnh ấy, bố nghĩ đến tương lai của con: thái độ ấy dễ bị cuộc đời vùi dập lắm! Bố vài lần đánh con rất đau. Bố chỉ mong những cái đánh ấy khiến con biết bình tĩnh hơn khi bị từ chối nhu cầu. Nhưng càng đánh con càng lì lợm, nhiều khi bố thấy mình bất lực.

Rồi một lần, một người bạn thân nghe chuyện của bố và con, cô ấy cười và cho bố mượn mấy cuốn sách về nuôi dạy trẻ. Càng đọc, bố càng ngớ người ra vì hóa ra bấy lâu nay, bố cứ nghĩ rằng mình yêu con lắm nhưng thực tế, bố chẳng hiểu gì về con và cái gọi là tâm-lí-lứa-tuổi cả! Bố bắt đầu nằm lòng những vấn đề: dưới 2 tuổi, chỉ có thể tạo môi trường an toàn cho trẻ, chưa thể dạy trẻ biết việc đúng – sai; tuổi lên 3 dễ bị “khủng hoảng” và có xu hướng làm ngược lại những gì được yêu cầu… Càng đọc, bố càng thấy “sáng ra” và bình tĩnh, mềm mỏng hơn mỗi lần đối diện với những trò quậy phá của con. Bố tìm đọc nhiều hơn những cuốn sách viết về tâm lí trẻ nhỏ. Có những đêm đã xong việc rồi, bố vẫn lọ mọ trên mạng để tìm sách mềm. Con yêu à, con có biết những ngày ấy mẹ còn phải ghen với con không!?

Bố chưa bao giờ xa con cả!

Nhưng rồi như con biết, khi con đã lớn đủ để biết mình có bố, có mẹ cũng là lúc bố bận rộn hơn với công việc kinh doanh. Những chuyến công tác hàng tháng trời bố nhớ con không ngủ được. Cứ nhắm mắt lại tưởng đến cái gót chân xinh xinh đập thùm thụp vào ngực bố mỗi khi con đòi ngồi lên cổ bố để làm người khổng lồ. Bố bật dậy, pha tách cà phê, qua khung cửa kính mờ ảo, phía xa xa kia là ngôi nhà nhỏ, nơi có mẹ đang gối tay cho con đều đều nhịp thở. Đôi môi con mỗi khi ngủ thường cong lên nũng nịu, mấy sợi tóc tơ thì rối bù vì con hay xoay trở đủ mọi tư thế…

Mùa hè năm học từ lớp 1 lên lớp 2 cũng là mùa hè bố phải đi nước ngoài gần 2 tháng – gần trọn mùa hè của con. Một ngày, sau giờ gặp đối tác đàm phán, bố bất ngờ nhận được email của con! Trước đó là email của mẹ thông báo rằng con đòi tự lập hộp thư riêng để gửi thư cho bố! Con nói con đã biết chữ, đã biết viết thư nên cần có hộp thư riêng để “nói chuyện riêng” với bố! Thư con viết không dài, chỉ gói gọn vài dòng thăm hỏi và phàn nàn rằng bố đi lâu quá, lúc bố về thì con đã phải đi học rồi. Các bạn lớp con ai cũng được đi nghỉ với gia đình, con thì chỉ có mẹ. Bố đã rơi nước mắt giống như khi đón con đỏ hỏn gào khóc trong vòng tay.

Những năm sau đó, mẹ thường cho bố đọc những bài văn con viết về bố với công việc bận rộn “ít dành thời gian cho con và gia đình”. Cả những bài văn con mơ ước “bố bớt bận rộn đi một chút”… Lần nào đọc những dòng chữ “rất nghiêm túc” ấy bố đều phải kìm lòng để đủ tỉnh táo giải quyết những việc quan trọng của công ty. Mẹ thông cảm với bố nhưng bố biết trái tim non nớt của con chưa đủ hiểu sự “vô tâm” của bố với gia đình.

Thấm thoắt con đã là thiếu nữ 13 tuổi. Con nói với mẹ rằng con thương bố vì bố vất vả nhưng nhất định con không nối nghiệp bố đâu. Con không sợ khó khăn nhưng con không thích xa gia đình nhiều quá!

Con gái thương yêu của bố!

Lại một mùa hè nữa bố ít dành được thời gian cho con. May mắn thì gia đình ta sẽ có một chuyến du lịch cùng nhau. Một chuyến du lịch như mọi năm con nói là “không trọn vẹn” vì bố vẫn phải “kè kè điện thoại” để làm việc.

Bố biết rằng một ngày nào đó con sẽ đủ lớn để hiểu về công việc của bố. Bố yêu hai mẹ con hơn chính bản thân mình. Công việc bố lựa chọn hôm nay cũng vì muốn gây dựng chỗ dựa vững chắc cho gia đình. Và rồi, sự thành bại của bố còn ảnh hưởng đến sự thành bại của hàng trăm gia đình khác nữa. Có biết bao bạn nhỏ như con, bé bỏng hơn con cần đồng lương của bố mẹ các bạn mỗi tháng. Chỉ cần bố xao nhãng một chút, các bạn ấy có thể bị xén bớt một niềm vui, một điều may mắn nào đó trong cuộc sống.

Con yêu, bố không định xây dựng hình ảnh bố trong con là người hùng. Công việc của bố bình thường như bao người khác. Ở vị trí nào cần làm tốt vai trò ấy. Bố hi vọng rằng là con gái của một doanh nhân, con sẽ đủ yêu thương và cảm thông cho bố.

Yêu con rất nhiều!

Theo KDPT