(KDTT) – Đó là câu thơ trong bài “Nguyện cầu” của nhà báo, nhà thơ Nguyễn Thế Kỷ – Tổng Giám đốc Đài Tiếng nói Việt Nam (VOV), một người con quê hương Nghệ – Tĩnh, đã sáng tác trong đêm 2/11, ngay sau khi nghe tin dữ 39 nạn nhân Việt Nam tử vong trên chiếc container tại Anh. Bên cạnh sự thương cảm tột cùng là những lời oán trách bi ai với phận đời, phận người lưu lạc tha hương; sự day dứt trăn trở về bức tranh xã hội đương thời ở các miền quê còn trăm bề cơ cực.
Bài thơ như một nén nhang, thay lời của đồng bào Việt Nam, bày tỏ nỗi xót thương tới 39 nạn nhân xấu số và chia buồn cùng gia đình họ. Nhà thơ đã viết: “Ba mươi chín cháu tôi, đã hết một giấc mơ/ Giá nghe được lời những người đi trước/ Giá người thân… giá cháu không lỡ bước/ Thì có đâu nước mắt tháng năm này…”, như để nhắc chúng ta những bài học – có bài học mà mỗi người phải tự rút ra cho chính mình, bởi nếu sai lầm sẽ khó có cơ hội thứ hai.
Từ nhiều quốc gia, các lao động nhập cư trái phép vào các nước phát triển, hoặc bị lừa gạt bởi tội phạm buôn người, hoặc hiểu rõ những rủi ro có thể đến trên hành trình đi và làm việc bất hợp pháp, nhưng họ vẫn đánh liều “nhắm mắt đưa chân”. Có những ý kiến cho rằng, chính quyền các nước đang phát triển đã làm không đủ những việc cần thiết để phòng ngừa thảm kịch, nhưng nói một cách công bằng, nếu như các nước phát triển còn gặp khó khăn đến thế trong việc ngăn chặn di dân xâm nhập, thì liệu có dễ dàng cho các nước đang phát triển ngăn ngừa họ ra đi?
Nỗi bàng hoàng, xót xa giờ đây bao trùm lên ba mươi chín ngôi nhà nhỏ, nơi những mảnh đời bất hạnh còn quá trẻ đã phải ra đi bôn ba, để rồi hứng chịu cái chết đầy đau thương và lạnh lẽo nơi xứ người.
Người mẹ già thơ thẩn nơi góc nhà, giấu khuôn mặt gầy gò, ướt đẫm nước mắt sau đôi bàn tay thô ráp. Người vợ ngồi lặng yên, ôm chặt lấy cậu con trai nhỏ luôn miệng hỏi “Cha đâu mạ?”. Và tiếng khóc trong nỗi tuyệt vọng, day dứt của người cha khi ông biết rằng, cô con gái bé nhỏ sẽ vĩnh viễn không bao giờ về nữa. Đó là tất cả những gì mà người thân của 39 nạn nhân xấu số có thể làm nơi quê nhà.
Kinh doanh và Phát triển xin trân trọng giới thiệu bài thơ đầy xúc động này:
NGUYỆN CẦU
Hạt Essex, sáng 23 tháng 10
Ba mươi chín linh hồn đông lạnh
Nước Anh bàng hoàng, quê nhà đau đớn
Mong một phép màu: không phải Việt Nam
Dẫu không Việt Nam, cũng máu đỏ da vàng
Da trắng, đen, nâu…cùng là đồng loại
Cũng chín tháng mười ngày, cũng khổ đau nếm trải
Thập loại chúng sinh tiếng khóc tự bao đời
Tim không muốn tin, lý trí vẫn trào sôi
Những lần sang Anh bỗng về trong ký ức
Ga tàu điện ngầm, gặp ánh nhìn thân thuộc
– Cháu quê đâu ? – Dạ, Hà Tĩnh, Nghệ An!
Còn cháu Thái Bình, Thanh Hóa, Bắc Giang..
Nhiều người sang đây…đều nhờ “cò xuất khẩu”
– Kiếm tiền dễ không, có nơi tạm trú
Mỗi ngày nhọc nhằn, nhặt được bao nhiêu?
Mấy cháu tha hương mắt ngấn lệ, cúi đầu
– Ngày được vài “oi” (Euro), nếu không bị “trấn”
Đêm tuyết trắng, thùng các-tông trú tạm
Bọn khá hơn, liều mình chốn núi xa
Trồng gai dầu, còn gọi cần sa
– Cần sa ư, nguy hiểm, vậy mà.. ?
– Đã liều thân, đường cùng, nhắm mắt
Bao đứa bạn, chốn lao tù đắng đót
Chỉ mong có ngày về lại quê hương
Dù đói no, thở nhịp sống bình thường
Sớm chiều lúa khoai, tựa vai bố mẹ
Mắt uống trời xanh, tai nghe chim hót
Sống lại tuổi thơ, võng kẽo kẹt ầu ơ!
Ba mươi chín cháu tôi, đã hết một giấc mơ
Giá nghe được lời những người đi trước
Giá người thân… giá cháu không lỡ bước
Thì có đâu nước mắt tháng năm này…
Xin người đời đừng bàn ngược tán xuôi
Để người đi yên bình nơi chín suối
Nếu đầu thai, kiếp sau, ai đó hỏi
Ba chín linh hồn: làm con mẹ cha thôi!
Bài thơ ra đời chỉ sau vỏn vẹn 1 giờ đồng hồ nhưng sao lại chân thành, xót xa đến thế. Đó là lời nói thay cho hàng triệu tấm lòng Việt, nhìn đồng bào mình phải bỏ mạng đau đớn nơi xứ người lạnh lẽo, tiếc thương và đau đớn chừng nào.
Chẳng phải người chịu day dứt nhất vẫn là những nạn nhân sao? Vì cơ sự nào mà họ phải liều mình, đánh đổi mọi thứ để đi tìm một miền đất hứa cho bản thân, nhưng lại bằng con đường bất hợp pháp? Bởi họ vốn chỉ là những người nông dân chân chất, chỉ biết phải lao động để thay đổi cuộc sống, thoát khỏi nghèo khó. Và có lẽ, chính bởi tâm lý ấy đã tạo điều kiện cho kẻ xấu lợi dụng lôi kéo, dụ dỗ, để rồi hậu quả bi thảm lại trút lên những gia đình vô tội.
Số phận mỗi cá nhân đều gắn liền với linh hồn và số phận của cả đất nước. 39 người ra đi, hơn 90 triệu trái tim thắt lại, đó là tinh thần dân tộc, là “Bầu ơi thương lấy bí cùng/ Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn”. Dù rất đau lòng nhưng nhìn vào thảm kịch cũng là lúc chúng ta nhìn lại chính mình, mỗi người hãy là một công dân thông thái, bởi có những giá trị không thể đánh đổi bằng tiền bạc hay mạng sống, có những giá trị vượt qua khác biệt về màu da, biên giới lãnh thổ hay thể chế chính trị… Hãy ghi nhớ những bài học đó để cùng nhau góp phần làm nên một cuộc sống tốt đẹp hơn, và, để không còn nữa những tiếng khóc, những mảng tối đau lòng….
Theo KDPT